Câu chuyện buồn ở Bắc Giang: Một gia đình, ba cuộc đời, chung một nỗi đau mang tên ung thư

Gánh trên vai khoản nợ hơn 100 triệu, gia đình khánh kiệt, chị Tình quyết định dừng điều trị ung thư. Giữa lằn ranh sinh tử, người mẹ ấy chấp nhận hy sinh, nhường cơ hội sống cho con gái cũng đang chống chọi với căn bệnh ung thư quái ác.
Báo Thanh Niên Việt ngày 15/03 đưa thông tin với tiêu đề: “Câu chuyện buồn ở Bắc Giang: Một gia đình, ba cuộc đời, chung một nỗi đau mang tên ung thư” cùng nội dung như sau:
Một ngày đầu tháng 3, chúng tôi tìm đến căn nhà nhỏ của chị Lê Thị Tình (SN 1974) ở thôn Lạc Yên 3 (xã Hoàng Vân, huyện Hiệp Hòa, tỉnh Bắc Giang). Nghe thấy tiếng chúng tôi ở ngoài cổng, em Lê Thị Hà (SN 2007, con gái út chị Tình) lên tiếng đáp lại “chờ cháu chút ạ!”.
Mặt lấm len bước ra từ trong bếp, Hà nhanh nhẹn lễ phép mời chúng tôi vào nhà rồi chạy đến đỡ mẹ dậy. Chị Tình – người phụ nữ với dáng vẻ mệt mỏi, giọng nói yếu ớt chậm rãi bước đến bàn uống nước.
Bà mẹ đơn thân mắc cùng lúc hai căn bệnh ung thư (ung thư tuyến giáp và ung thư tử cung), cho biết vì không có tiền điều trị nên vài tháng trở lại đây sức khỏe chị ngày càng suy kiệt trầm trọng.
” Tôi không còn khả năng theo phác đồ điều trị. Thuốc men cũng đã hết mà chẳng có tiền mua, giờ chỉ còn biết phó mặc cho số phận “, chị Tình giọng buồn nói.
Bệnh tật bủa vây người mẹ đơn thân
Trò chuyện với chúng tôi, chị Tình cho biết, cuộc đời chị là chuỗi ngày dài gồng gánh vất vả. Hôn nhân đổ vỡ khi con gái đầu lòng là Nguyễn Thị Giang (SN 1994) mới 4 tháng tuổi, chị đành ôm con về sống cùng bố mẹ đẻ mà không biết tương lai sẽ ra sao. Gạt nước mắt, chị trở thành trụ cột duy nhất, một mình nuôi con và chăm sóc cha mẹ già.
Năm 2004, nỗi đau ập đến khi bố chị qua đời sau quãng thời gian dài chống chọi với căn bệnh ung thư phổi. 3 năm sau, chị quyết định đi bước nữa và sinh được cô con gái thứ hai là Lê Thu Hà, nhưng hạnh phúc lại đổ vỡ.
Những ngày tháng chênh vênh, khó khăn và thiếu thốn, công việc may vá là nguồn thu nhập chính của chị lúc bấy giờ. Chị thức khuya, dậy sớm, cặm cụi từng đường kim, mũi chỉ. Hễ rảnh, chị lại lo việc đồng áng, chắt chiu từng đồng bạc lẻ để lo bữa cơm, manh áo cho cả gia đình.
Năm 2016, mẹ chị qua đời, để lại chị một mình lầm lũi trên hành trình mưu sinh. Nỗi đau chưa nguôi ngoai, vài tháng sau, chị phát hiện bản thân mắc ung thư tuyến giáp lành tính. Không có tiền mổ, chị chỉ có thể điều trị cầm chừng. Đến năm 2018, căn bệnh chuyển sang giai đoạn ác tính, sức khỏe chị suy yếu.
” Bình thường ở nhà chẳng sao, chứ hễ ra đồng tiếp xúc với ánh nắng là tôi cảm thấy khó thở, choáng váng và buồn nôn. Nhiều lần dân làng thấy vậy liền chạy xuống dìu tôi lên bờ.
Trước đây, khi mới phát hiện bệnh, hàng ngày tôi có thể đi phụ hồ và nhận may vá quần áo để kiếm thêm thu nhập nhưng sức khỏe ngày càng yếu, mắt mờ dần, tôi chẳng thể làm được công việc gì “, chị Tình nói.
Người phụ nữ quyết định dừng lại để nhường cơ hội sống cho con gái
Là mẹ đơn thân một mình nuôi hai con nhỏ và chăm sóc bố mẹ già, chị Tình thấu hiểu sâu sắc những khó khăn của hành trình này. Vì vậy, khi con gái lớn quyết định đi trên con đường tương tự, chị lặng lẽ kìm nén cảm xúc, âm thầm đồng hành cùng con chăm sóc cháu ngoại là Nguyễn Tuấn Kiệt (SN 2020).
Những tưởng cuộc sống dần ổn định, nhưng số phận nghiệt ngã vẫn chưa buông tha. Đầu năm 2023, chị đi khám và bàng hoàng khi nhận tin mình mắc thêm bệnh ung thư tử cung. Không chỉ vậy, chị còn bị bệnh dạ dày, đại tràng,…
Những ngày tháng chống chọi bệnh tật, cuộc sống của chị Tình là chuỗi ngày đau đớn về thể xác và giằng xé tinh thần. Sau lần thứ hai điều trị bệnh ung thư tử cung, chị nhận được tin con gái lớn bị ung thư tuyến giáp và cần phẩu thuật cắt bỏ tuyến giáp gấp.
” Suốt cuộc trò chuyện qua điện thoại, hai mẹ con chỉ biết khóc và động viên nhau “, chị Tình nghẹn ngào nhớ lại.
Từng kiên cường đối mặt với căn bệnh ung thư tuyến giáp, rồi sau đó là ung thư tử cung, nhưng khi hay tin con gái bị ung thư, chị dường như suy sụp hoàn toàn.
” Mình chịu đau, chịu khổ thế nào cũng được, nhưng con gái nhất định phải sống khỏe vì còn con nhỏ. Bởi, cháu tôi vốn thiếu thốn tình cảm của bố từ nhỏ, nếu lớn lên thiếu thêm tình thương của mẹ thì không biết cuộc đời của con sau này sẽ ra sao “, chị rưng rưng.
Gánh nặng bệnh tật khiến gia đình chị Tình vốn đã khó khăn lại càng chồng chất. Không còn cách nào khác, em Lê Thu Hà phải nghỉ học từ năm lớp 9 để chăm sóc mẹ, chị gái và cháu trai. Từ một cô bé đang ở độ tuổi ăn học, Hà phải quán xuyến toàn bộ công việc gia đình, từ chăm sóc người bệnh đến lo toan đồng áng.
Nhìn con gái phải gác lại việc học, chị Tình day dứt khôn nguôi: “Mỗi khi nghĩ đến cảnh con gái lớn bệnh tật, cháu trai bơ vơ, đứa út phải nghỉ học vì hoàn cảnh gia đình, lòng tôi lại quặn thắt”.
Không còn khả năng lao động, không có tiền điều trị bệnh, chị Tình đành phải bán hai chiếc máy may, xe máy và vay mượn khắp nơi để chữa bệnh cho mình và con. Thế nhưng, những khoản nợ cứ lớn dần, trong khi sức khỏe chị ngày càng giảm sút.
” Giờ trong nhà chẳng còn tiền, sức khỏe tôi lại yếu, con gái út phải ở nhà chăm sóc mẹ và cháu nên chẳng có nguồn thu nhập. Con gái lớn đi làm nhưng lương chẳng được bao nhiêu. Mỗi tháng, ngoài số tiền chi phí sinh hoạt hàng ngày, thuốc thang và chi phí đi lại điều trị ở bệnh viện, gia đình chúng tôi phải đóng trả khoản tiền lãi hơn 1 triệu đồng/tháng “, chị Tình nói.
Nhiều vật dụng trong nhà đã bị hỏng
Trước tình cảnh eo le, chị Tình đành phải chấp nhận từ bỏ điều trị để giảm bớt gánh nặng. Dù nhiều lần được các con động viên tiếp tục chữa trị, nhưng chị Tình chỉ biết lắc đầu và lặng lẽ rơi nước mắt.
“Lắm lúc chẳng thiết sống nữa nhưng nghĩ về các con và cháu, tôi lại cố gắng sống tiếp. Tôi hy vọng mình có thể sống đến ngày nhìn thấy con gái út mặc váy cưới về nhà chồng. Nhưng chi phí chữa trị quá tốn kém, nợ hơn 100 triệu đồng mãi chưa trả được.
Gia đình đã hết sạch tiền, giờ vay mượn để cố chữa trị lại khổ cả mẹ lẫn con. Rồi khi tôi qua đời, các con lấy tiền đâu để trả nợ. Chính vì vậy, tôi quyết định dừng chữa trị, để số tiền đó duy trì sự sống cho con gái lớn “, chị Tình nghẹn lại.
Từ bỏ việc học để san sẻ gánh nặng với gia đình
Ngồi trong gian bếp nhỏ, Hà cẩn thận nhóm lửa nấu cơm. Hà bảo rằng nguồn nước sinh hoạt của gia đình em đã cạn kiệt từ lâu, hàng ngày cô gái phải mang bình sang hàng xóm xin nước sạch về dùng.
” Giờ lắp nước sạch phải đóng khoảng 2 triệu rưỡi. Nhà em chưa có tiền nên hàng ngày em vẫn phải sang nhà bác hàng xóm xin nước “, Hà nói, giọng trầm xuống.
Ngoài hết nước, chiếc bếp gas cũ kĩ dùng 9 năm của gia đình chị Tình cũng đã hỏng, nồi cơm điện chập chờn cũng không còn sử dụng được. ” Tết vừa rồi, gia đình em mới có tiền đổi được cái bình gas nhưng dùng được 2-3 bữa bếp gas lại hỏng.
Từ đó đến giờ, em vẫn nấu cơm bằng bếp củi. Khi nào có điều kiện, gia đình em mới sửa lại “, Hà nói.
Nhắc đến chuyện học hành, đôi mắt Hà lại đỏ hoe. Hà cho biết đã suy nghĩ rất nhiều trước khi đưa ra quyết định này. ” Mẹ cũng bảo cứ đi học đi, nhưng em nghĩ gia đình khó khăn thế này, mình nên nghỉ học để san sẻ gánh nặng với mẹ và chị gái. Em dự định khi sức khỏe mẹ tốt, gia đình bớt khó khăn sẽ xin đi học lại, nhưng giờ… “, Hà nghẹn lại.
Rời trường, Hà xin đi làm nhiều nơi nhưng không ai nhận vì chưa đủ tuổi. May mắn, một người trong làng biết hoàn cảnh của em đã tạo điều kiện để em có công việc linh hoạt về thời gian.
“Lúc đầu em định xin vào công ty nhưng không được nhận. Đầu năm ngoái, mẹ bệnh nặng hơn, em xin được công việc gần nhà để vừa kiếm tiền, vừa chăm mẹ. Sau đó, em cũng đi làm xa nhà một thời gian, nhưng khi mẹ nhập viện, em lại nghỉ để về nhà chăm mẹ “, Hà kể.
Hà tâm sự, cô gái dự định khi sức khỏe mẹ tốt hơn chút sẽ đi làm để kiếm thêm thu nhập. ” Em chỉ mong có tiền để mẹ được tiếp tục điều trị “, Hà bày tỏ.
Mọi sự giúp đỡ xin gửi về:
Gửi trực tiếp cho chị Lê Thị Tình qua số tài khoản: 1386658431 – Ngân hàng: Vietcombank – Tên người nhận: Le Thi Tinh
Địa chỉ: Thôn Lạc Yên 3, xã Hoàng Vân, huyện Hiệp Hòa, tỉnh Bắc Giang
SĐT: 0386658431
Trước đó, báo VnExpress ngày 06/01 cũng có bài đăng với thông tin: “Người phụ nữ Bắc Giang chiến thắng ung thư để con có mẹ”. Nội dung được báo đưa như sau:
Hẹn năm lần bảy lượt, hôm chị bận họp HĐND, lần tham dự hội nghị công đoàn, lúc lại giao lưu văn hoá tận Lạng Sơn… Người phụ nữ nhỏ nhắn 39 tuổi vừa công tác trong Đảng uỷ Cấm Sơn (Bắc Giang), vừa kinh doanh tại nhà, chẳng bao giờ để cho chân tay được nghỉ. Đến mức, nhiều bạn bè, xóm giềng còn đùa: “Toan ơi, mày xem lại đi. Người như mày bị ung thư có phải nhầm không”.
Câu chuyện chiến thắng ung thư của chị Lại Thị Toan cả xã vùng lòng hồ này đều biết. Vào cuối năm 2014, khi con trai thứ hai 15 tháng tuổi, chị Toan bị một trận ho, dùng kháng sinh thế nào cũng không khỏi. Một hôm chị đi qua gương, chợt thấy một cái gì lạ trên cổ. Chị dừng lại, soi rồi chạm phải một hạch cứng như đá, nhưng không hề đau. “Tôi giật mình. Hạch mọc lúc nào tôi không biết. Tôi đi mua ngay cao về dán, nhưng gặp nóng, hạch càng sưng to hơn. Những hôm sau thì ho đờm có máu”, chị Toan kể.
Nghĩ mình bị phổi rồi, chị xuống một bệnh viện tuyến trung ương chuyên về bệnh này nhưng khám thì không có bệnh. Chị cũng làm sinh thiết, không việc gì.
Trở về nhà, ai mách chỗ cắt thuốc là chị mua đắp nhưng hạch không tan, ngược lại mặt sưng vù. Cho tới một ngày chị đến một bác sĩ trị hạch có tiếng, ông nhìn gương mặt chị, rồi nói: “Ca nào tôi gật đầu là chữa được. Trường hợp của chị, phải xuống ngay bệnh viện Hà Nội”.
Thế rồi chị Toan đến Bệnh viện K trung ương vào một ngày cuối năm 2014. Bữa đó anh Thứ, chồng chị ở nhà chăm con nhỏ, một người bạn gái dẫn chị đi. Khi có kết quả sinh thiết, vị bác sĩ trẻ nhìn chị trầm lặng, lát sau mới hỏi có ai đi cùng thì gọi vào. “Em xin thông báo chị Toan và người nhà, chị Toan bị ung thư vòm họng”. Lời tuyên án như sấm đánh ngang tai, người bạn đi cùng oà khóc. Chị Toan khi đó, chôn chân như cột cờ, đầu rỗng tuếch.
Bác sĩ nói cần nhập viện ngay, nhưng chị vô hồn bảo: “Ung thư thì chữa làm gì. Con tôi còn nhỏ lắm. Bảo hiểm chưa chuyển. Công việc chưa bàn giao. Hôm nay tôi không mang tiền”.
Thế rồi chị đòi đi ăn miến lươn Hà Nội. Cô bạn đi cùng khóc nức nở không nuốt nổi. Còn chị, nước mắt nhoà đi, nhưng vẫn cố ăn hết bán miến. Chị thích món này ở Thủ đô nhất mà, lần nào xuống cũng phải ăn.
Hai tiếng trên xe chị kìm nén không khóc. Đến lúc xuống xe, chị lao vào một căn phòng trong nhà người bạn, chốt cửa, trùm chăn khóc ròng hai tiếng.
Trong khi đó, anh Thứ ở nhà như ngồi trên đống lửa. Ban sáng gọi cho vợ liên tục, đến lúc vợ không nghe anh chuyển sang nhắn tin. Lần nào hỏi, cũng nhận được tin nhắn: “Không sao”. Đến cuối cùng, vợ không trả lời nữa. Không thể chịu nổi, anh gọi van nài người bạn của vợ nói cho mình.
“Nghe được hai chữ ‘ung thư’, trong đầu hiện lên hình ảnh vợ bệnh, con thơ nhỏ. Rồi tôi lao ra khỏi nhà, cứ thế chạy bộ đến nhà bà chị vợ, ôm chầm lấy cu con đang gửi ở đó. Tôi khóc nức nở làm thằng bé sợ hãi khóc theo”, người đàn ông 46 tuổi, vẫn thấy ngực nhói đau khi nhớ lại…
Anh chị chủ trương giấu tin này, đến cả người chị gái trông hộ con cũng không kể. Sắp xếp ổn thoả mọi việc, hai vợ chồng khăn gói xuống Hà Nội.
35 mũi xạ trị là một cuộc chiến cam go. Nơi ấy, chị thấy có những người xạ đến mũi 30 vẫn phải ra đi, người không đủ tiền phải về chịu chết, cũng có những người đơn côi, chồng con ruồng bỏ… Động lực lớn nhất của chị lúc đó là con trai 16 tháng tuổi.
Anh Thứ cũng nghĩ tới con thơ, không cam lòng cảnh con xa mẹ nên thường đem ra động viên vợ: “Em mang nặng, anh sẵn sàng gánh đỡ hết. Nhưng em bệnh thì tự em phải cố. Em nhỡ có mệnh hệ gì, anh đau rồi cũng qua, chỉ có hai đứa con là khổ nhất”.
Vin vào một viễn cảnh chưa có thực mà chị cố gắng vượt qua từng mũi xạ, từ lúc còn ăn được cơm, sang những ngày phải uống sữa, húp nước cháo… Đến mũi thứ 18, người phụ nữ vốn tính kiên cường vậy mà bị đánh gục. Chị cảm tưởng không cầm cự được nữa. Nỗi nhớ con gào thét. Anh Thứ buộc phải dìu vợ về nhà.
Bốn ngày đầu về chị nằm liệt giường. Xóm giềng người này bảo người kia dắt díu nhau tới thăm vì nghĩ chị không qua được. May mắn sang ngày thứ 5, chị Toan húp được nước cơm, ngày thứ 7 ăn được cháo loãng, ngày thứ 10 thì ăn được cơm nát. Chị hồi lại, vui vẻ bên con cái, đi du lịch với đồng nghiệp. Nghỉ thêm một tháng Tết âm lịch nữa, hai vợ chồng mới quay lại viện tiếp tục xạ trị.
“Bác sĩ động viên tôi, tế bào ung thư cũng như bụi chuối. Khoét tận gốc rễ thì chiến thắng được bệnh, nhưng nếu lơ lửng thì nó chồi mầm lên còn non tơ, mãnh liệt hơn. Xạ trị tới mũi thứ 25, tôi đã nản lắm vì kết quả kiếm tra không suy giảm được chút nào”, chị Toan bộc bạch.
Ngày đó, anh Thứ nhất quyết một mình chăm vợ. Lúc vợ nằm là anh lên mạng tìm hiểu tất tật về bệnh này. Đến mức chị bệnh sút 4 cân, riêng anh chăm vợ sụt tới 6 kg chỉ trong một tháng. Nhờ tìm hiểu kỹ càng, mà anh chu toàn cho bữa ăn của vợ ở mức 400 nghìn đồng mỗi ngày, dù hai hai vợ chồng chỉ làm vườn và công tác ở xã, kinh tế bình bình.
Đối với bệnh nhân ung thư vòm họng, việc ăn rất khó khăn. Có những bữa sáng, chị thèm bún ăn không được, thèm phở nuốt không xong, thèm mỳ tôm, bánh cuốn anh chồng này cũng đi mua hết. Mỗi ngày anh ép chị ăn 4 cốc sinh tố bơ, sau đó còn gà tần, chim tần… Và mỗi ngày, anh không ngừng động viên: “Con đang còn rất nhỏ, đừng để nó bơ vơ”.
Với sự chăm sóc chu đáo của chồng, chị có sức khoẻ mà kiên trì. Sự cố gắng cũng được đền đáp khi xạ trị đến mũi 30 thì hạch tan biến. Cố gắng thêm 5 mũi nữa, tế bào ung thư đã được kiểm soát. Ngày nhận kết quả, anh chị hạnh phúc tới mức chào bác sĩ rồi ra về luôn… mà quên không thanh toán viện phí.
Song, vượt được cửa tử lần thứ nhất, chị Toan lại phạm sai lầm đẩy mình đến cửa tử thứ hai. Bởi về tới nhà, bà con kéo đến mách các chỗ bốc thuốc nam, anh chị nghe lượn khắp các tỉnh Bắc bốc thuốc. Mọi lời khuyên trước đó của bác sĩ, chị quên sạch.
“Uống thuốc nam phải kiêng ăn như những nhà sư ở chùa. Lúc ra viện tôi 49 kg, chỉ một tháng sau sụt xuống còn 40 kg. Tôi hoa mắt, không còn hơi thở, cảm tưởng mình chết đến nơi”, chị Toan nói.
Anh Thứ cấp tốc đưa vợ xuống viện, Lần này, anh khắc ghi lời bác sĩ, cứ miễn là thực phẩm giàu đạm từ bò, bê, ốc, thịt chó… đều ăn hết. Sau một tuần, chị Toan cảm thấy mình đã sống lại.
Tuân thủ lời bác sĩ, từ bấy tới nay đã bước sang năm thứ ba sau khi kiểm soát bệnh, chị ăn uống điều độ và khám định kỳ 3 tháng một lần. Sức khoẻ chị vẫn tốt, sống lạc quan và yêu thương nhiều hơn. Người phụ nữ nhỏ nhắn và kiên cường nói: “Mang trong mình căn bệnh ‘cái chết được báo trước’, nhưng tôi luôn thấy cảm ơn cuộc đời. Tất cả là nhờ người chồng đã chăm sóc tôi, những người thân luôn ở bên, đồng nghiệp giúp đỡ, động viên. Giờ đây đối với tôi sống được một ngày cũng trân quý”.
Cấm Sơn ngày cuối năm. Vợ chồng chị Toan vừa mua nhà mới, hai sào ruộng, một ha vườn, đầu tư mở cửa hàng bán vật tư nông nghiệp – nhiều việc lớn chỉ trong một năm. Ngày nào còn sống, chị Toan sẽ sống trọn để làm những điều tốt nhất cho người mình yêu thương.